Đế Quốc Ôxman tan rã

Sau cuộc cách mạng 1908, chính phủ “Thổ Nhĩ Kỳ trẻ” không có những cải cách quan trọng Thổ Nhĩ Kỳ ngày càng rơi sâu hơn nữa vào tình trạng nửa thuộc địa, nửa phong kiến. Lợi dụng sự suy yếu đó, các đế quốc phương Tây tăng cường xâm nhập và xâu xé đất đai của đế quốc Ôxman. Nam 1911, Ý xâm chiếm Tơripolitani và Xirênuica (nay là nước Libl) là những tỉnh cuối cùng của Thổ ở châu Phi. Phong trào đấu tranh của các dân tộc ở Anbani, Maxédoan, Yemen, Syria, Iraq… cuốn cuộn dâng lên càng làm cho đế quốc Ôxman suy yếu. Trong cuộc chiến tranh Ban Cảng lần thứ nhất (1912 – 1913), Bungari, Xécbl, Montenegro và Hy Lạp liên minh với nhau đánh bại Thổ Nhĩ Kỳ. Hòa ước Luân Đôn năm 1913 buộc Thổ phải rời bỏ toàn bộ đất đai ở châu Âu, trừ Ixtămbun. Đến sau cuộc chiến tranh Ban Cảng lần thứ hai (1913), lợi dụng sự tranh chấp giữa các nước trong liên minh chống Thổ lần trước, Thổ Nhĩ Kỳ được một phần đất nhỏ ở phía tây Ixtămbun và vùng Edia. 

Phái “Thổ Nhĩ Kỳ trẻ” đi theo khuynh hướng thân Đức, ngày càng lệ thuộc nước ngoài. Đức âm mưu biển Thổ thành một chư hầu của mình về tài chính và quân sự. Trong cuộc Chiến tranh thế giới thứ nhất, Thổ đứng về phía Đức và bị thất bại. Năm 1918, Thổ bị liên minh Anh – Pháp đánh tơi bời ở mặt trận Maxédoan và Palextin, buộc phải kí hiệp ước đầu hàng (tháng 10-1918). Trên thực tế, để quốc Oxman đã bị tan rã.